















Sophie Hughes spent time in Hien Van during the mid-autumn moon festival and rice harvest. She worked with the sun and the plants, painting with light and creating natural pigments from roadside flowers. By engaging with natural elements and materials she harnesses art as a technology of connection, a means with which to dismantle fixed ideas about who or what is intelligent and form new relationships and ways of knowing.
If the forest is our teacher, what can we learn?
Exploring the artery of the Duong River she visited some of Vietnam's oldest Buddhist pagodas and gardens, prompting questions about the ecology of sacred spaces. In spaces where humans are calm and reverent, are other beings more content? As habitat, how does sacred space compare to urban sprawl? Speaking with the people working at the pagodas she asked them whether they believed the birds were more content? How does a shift in human energy affect habitat?
Moved by gestures of compassion expressed in Buddhist statues, she began to ask what spaces are available for ecological grief in times of catastrophic species and habitat loss. Harnessing light, natural pigments and the gestures of the buddha's hand fruit (quả phật thủ) she created an altar for ecological grief. The altar acts as an invitation to find the still small voice inside that is connected to everything.
Sophie Hughes dành thời gian ở Hiên Vân trong dịp Tết Trung Thu. Cô làm việc với mặt trời và cây cỏ, vẽ bằng ánh sáng mặt trời và tạo ra màu vẽ từ hoa dại bên đường. Bằng cách tương tác với các yếu tố và nguyên liệu tự nhiên, cô sử dụng nghệ thuật như một kĩ nghệ kết nối, một phương thức hạ giải những tư tưởng cố hữu về việc ai hoặc thứ gì sở hữu trí tuệ, cũng như kiến tạo các mối liên hệ và cách hiểu biết mới.
Nếu rừng là người thầy, ta có thể học được gì?
Khám phá những huyết mạch của dòng sông Đuống, cô tới thăm các ngôi chùa và vườn Phật giáo cổ nhất tại Việt Nam, đặt ra những câu hỏi về sinh thái quanh những không gian linh thiêng. Trong những không gian nơi con người tịnh tâm và thành kính, liệu những sự vật khác có yên bình hơn? Trong vai trò môi trường sống, các không gian thiêng khác với các vùng đô thị hóa như thế nào? Cô nói chuyện với những người làm việc tại chùa, hỏi xem họ có thấy chim chóc ở đây yên bình hơn không? Các dịch chuyển của năng lượng con người có làm ảnh hưởng đến môi trường này?
Được lay động bởi các cử chỉ thể hiện sự trắc ẩn trên tượng Phật giáo, cô bắt đầu đặt câu hỏi không gian nào sẽ dành chỗ cho lòng thương tiếc những mất mát sinh thái trong thời kì biến mất hàng loạt của nhiều loài động thực vật, cũng như môi trường sinh thái. Sử dụng ánh sáng, màu tự nhiên và các hình dáng tay của quả phật thủ, cô tạo nên một bàn thờ cho sự tang thương của hệ sinh thái. Bàn thờ được dựng lên như một lời mời tìm kiếm tiếng nói nhỏ nhẹ bên trong, thứ vẫn còn giữ sự kết nối với vạn vật.
SOPHIE HUGHES
based in London, UK
RESEARCH / PHOTOGRAPHY / PAINTING / STORYTELLING
Residency period: September + October, 2023
Sống tại London, Anh
NGHIÊN CỨU / CHỤP ẢNH / TRANH / KỂ CHUYỆN
Thời gian lưu trú: Tháng 09 + 10 năm 2023
Link:
Sophie's insta