Belgian artist/ curator/ editor Patrick Carpentier took to Vietnam with a calm and certainty rarely seen among the havoc of our world. During his months in residence, he took advantage of the ceramic studio to fully develop a series of ceramic works. He adopted favorite restaurants, cared for the cat, observed serendipitous sunsets and left us with some notes:
Note # 1:
At the airport I order a coffee, I go outside and place myself on a small wall to drink it and sweat instantly. It's the beginning of summer and the air is very humid, I'm hot. A constant post-storm humidity. I finish my coffee and I do not know what to do with this cup. No garbage bin in sight. Everything clutters me, this cup, my luggage, my cardigan. I feel left.
In the taxi, through the half-opened window, I recognize pink, soggy roses and tagettes in the flowerbeds. I recognise the smell. Reassuring. On the road we are constantly passing scooters and I think to myself that we could be in any city in the South. Linh, who came to pick me up when I got off the plane, says: "Here everyone has a scooter”. I ask her if she has one too and she answers with a slight smile: “I am everyone.”
The heat is such that my whole body relaxed instantly when I left the airport. I did not notice it right away, it's only now, in the taxi that I feel a missing discomfort. A pressure that I have carried for weeks. A fatigue that took up space. It was time to leave and leave that there. Too heavy. Too invasive. A river flowing from bed.
On the plane, I did not close my eyes, probably because of the woman next to me who was manspreading and also because my eardrums did not acclimatise to the pressure. So I still hear my breathing and everything around me is amortized. I ask Linh if I am not speak too loudly, she says no, laughing. Feeling my impatience, she adds: "We'll be in Hanoi in twenty minutes.”
///
Nghệ sĩ/ giám tuyển/ biên tập Patrick Carpentier (Bỉ) đến Việt Nam với một tinh thần bình tĩnh hiếm thấy trong thế giới mà chúng ta đang tồn tại. Trong những tháng lưu trú, anh đã hoàn thiện dự án làm gốm, lập một danh sách những quán ăn yêu thích, chăm sóc mèo, ngắm hoàng hôn và để lại một vài ghi chú nhỏ:
Note # 1
Tôi gọi một cốc café ở sân bay, bước ra ngoài, vừa uống trong lúc dựa vào bờ tường nhỏ và đổ mồ hôi ngay lập tức. Giờ là đầu hè, không khí oi nồng, tôi thấy nóng. Kiểu oi trước cơn bão .Tôi uống xong cốc café và không biết làm gì với chiếc cốc. Không có thùng rác nào trong tầm mắt. Mọi thứ đều vây lấy tôi, chiếc cốc này, hành lý của tôi, chiếc áo khoác mỏng của tôi. Tôi thấy mình bị bỏ rơi.
Ngồi trên taxi, qua cửa sổ mở hé, tôi nhận ra những bông hồng mềm ướt và cúc vạn thọ. Tôi nhận ra cả mùi hương của chúng. Nhẩm lại một lần nữa. Trên đường chúng tôi lướt qua rất nhiều xe máy, tôi tự nhủ mình có thể đang ở bất kỳ thành phố nào ở miền Nam. Linh, cô gái đón tôi khi tôi xuống sân bay, nói: “Ở đây mọi người đều có một chiếc xe máy.” Tôi hỏi cô có không, cô cười mỉm và trả lời :”Tôi là mọi người mà.”
Sức nóng khiến cả người tôi thấy dễ chịu ngay khi rời sân bay. Tôi không để ý cho đến lúc này, bên trong taxi tôi thấy một sự thiếu vắng. Áp lực mà tôi đã mang mấy tuần nay. Sự mệt mỏi choán chỗ. Đến lúc phải rời đi và bỏ lại những điều ấy. Quá nặng nhọc. Quá xâm phạm. Dòng sông chảy từ giường.
Trên máy bay, tôi không thể nhắm mắt, chắc hẳn do người phụ nữ ngồi cạnh chiếm chỗ và cũng vì màng nhĩ của tôi không điều chỉnh được áp suất. Nên tôi vẫn nghe tiếng nhịp thở của mình và mọi thứ xung quanh tôi mờ dần. Tôi hỏi Linh liệu mình có nói quá bé không, cô bật cười, trả lời không. Thấy được sự bồn chồn của tôi, cô nói thêm: “Còn hai mươi phút nữa là đến Hà Nội rồi.”
PATRICK CARPENTIER
based in Brussels
CERAMICS / CURATORIAL RESEARCH
Residency period: May, June 2019
sống và làm việc tại Brussels
GỐM / GIÁM TUYỂN VÀ NGHIÊN CỨU
Thời gian lưu trú: Tháng 5, 6 năm 2019
Links:
Patrick's WEBSITE
C5
Decade Editions